Dù đã
chia tay nhau nhưng mỗi khi
gặp lại, anh vẫn vồ vập đòi hỏi
tôi "dâng hiến"
Tôi và anh quen nhau được 3
năm thì tôi nhận lời yêu anh. Đấy
là một khoảng thời gian không
quá ngắn để hai chúng tôi tìm
hiểu nhau, dù người ở Bắc, kẻ ở
Nam. Tuy nhiên, tôi không dám
khẳng định là anh ấy có yêu
mình thật lòng hay không?
Cách đây gần ba năm, anh đã
đưa tôi về nhà chơi để giới thiệu
tôi với mọi người trong gia đình.
Tuy nhiên mẹ anh đã tỏ thái độ
không hài lòng khi trò chuyện
với tôi, bà chỉ hỏi tôi vài ba câu
hời hợt, rồi mặc kệ tôi muốn làm
gì thì làm. Khi thấy thái độ của
mọi người trong nhà anh không
vui, tôi nói với anh muốn về nhà
sớm để chuẩn bị cho công việc
tuần tới. Thế nhưng, khi anh xin
phép gia đình đưa tôi về quê thì
mẹ anh nhất mực không cho
anh đi cùng, để rồi cuối cùng, tôi
buộc phải một mình xách hành
lý trở về quê.
Cũng kể từ đấy, tôi ít liên lạc với
anh hơn vì tôi nghĩ rằng, khi bố
mẹ anh đã tỏ thái độ phản đối
như vậy thì dù cho chúng tôi có
tiếp tục mối quan hệ này cũng
rất khó đến được với nhau. Còn
anh, sau lần đưa tôi về ra mắt
đó, anh cũng không còn nhắn
tin, gọi điện thường xuyên cho
tôi như trước nữa. Dường như
sự im lặng của anh đã nói thay
cho lời chia tay.
Tải Ảnh
a>
Sau hai tháng xa nhau, tôi đã có
một chuyến công tác dài ngày ở
Sài Gòn. Trong lúc cô đơn, tôi đã
gọi cho anh... và chúng tôi đã có
những ngày bên nhau rất vui vẻ,
hạnh phúc. Và rồi, khi chỉ có hai
đứa bên nhau, anh đòi hỏi, tôi
cũng không kiềm chế được bản
thân mình nên tôi đã dâng hiến
cho anh cái quý giá nhất của
người con gái.
Sau đợt công tác, tôi lại một
mình về Bắc sống và tiếp tục
công việc của mình. Cũng kể từ
đó, hai chúng tôi ít nói chuyện,
tâm sự với nhau hơn. Khi tôi hỏi,
" Tình cảm của anh dành cho em
là gì? Tại sao anh lại hờ hững
với em như vậy?" thì anh nói
rằng: " Hai đứa mình kẻ Nam,
người Bắc nên em không thể
đằng đẵng chờ anh mãi như vậy
được. Em hãy yêu người khác đi,
đừng chờ đợi gì ở anh nữa. Hai
đứa mình hãy nên dừng lại ở
tình bạn thôi, em nhé!" . Đọc
được những dòng tin nhắn đó
của anh, lòng tôi đau như cắt.
Tôi đã cố gắng níu kéo, van xin
anh quay lại nhưng anh vẫn lạnh
lùng từ chối.
Một năm sau, tôi tiếp tục vào Sài
Gòn công tác và lúc này, tình
cảm của tôi dành cho anh cũng
đã nguôi ngoai phần nào. Lúc
đó, anh gọi điện rủ tôi đi chơi và
tôi nghĩ, dù sao hai đứa vẫn là
bạn của nhau nên tôi đã đồng ý.
Rồi tối hôm đó, anh đưa tôi về
nhà anh chơi... và khi chỉ có hai
đứa với nhau, anh lại tiếp tục
"đòi hỏi". Nhưng vì nghĩ hai đứa
không còn là gì của nhau nữa
nên tôi nhất quyết từ chối. Thấy
tôi cự tuyệt như vậy, anh lại ôm
tôi vào lòng nói những lời lẽ
ngọt ngào như thuở nào: "Tình
cảm của anh dành cho em bao
nhiêu năm vẫn vậy! Chưa có bất
cứ một người con gái nào có thể
thay thế được bóng hình em
trong trái tim anh".
Khi nghe anh nói những lời mật
ngọt đó, tôi đã đinh ninh rằng,
tối hôm ấy, tôi sẽ ở lại bên anh.
Thế nhưng, trong lúc anh đang
tắm thì tôi có đọc trộm được
những tin nhắn thân mật của
anh và một cô gái khác, xưng hô
chồng chồng vợ vợ và gửi cho
nhau những tin nhắn rất mùi
mẫn.
Lúc anh trở ra, tôi đưa điện
thoại cho anh và hỏi: "Cô gái anh
xưng vợ là ai vậy?" thì anh vội
vàng lấy điện thoại xóa hết tin
nhắn đi và nói lảng sang chuyện
khác. Rồi anh đến bên tôi, vồ vập
ôm hôn tôi và tiếp tục đòi hỏi...
nhưng cảm thấy anh không thật
lòng nên tôi đã từ chối và xin
phép trở về chỗ trọ ngay trong
đêm ấy.
Khi không thể đòi hỏi ở tôi bất
cứ điều gì thì anh ấy lại bỏ mặc
tôi và không chủ động
liên lạc với tôi nữa. Tôi đã thử
xem anh ấy có yêu mình thật
lòng không bằng những tin
nhắn nhớ nhung, tình tứ nhưng
anh ấy vẫn không trả lời. Rồi sau
đó khá lâu, anh chỉ nhắn cho tôi
một tin nhắn rằng: " Gia đình
anh đang gặp rất nhiều chuyện
nên anh không nghĩ tới chuyện
tình cảm trong lúc này".
Nghe anh nói vậy, tôi lại càng
thấy thương anh hơn và muốn
được ở bên cạnh anh, chia sẻ
cùng anh những nỗi buồn đang
gặp phải. Nhưng liệu rồi, khi gặp
nhau, anh có sẻ chia cùng tôi
những buồn vui trong cuộc
sống... hay chỉ đòi hỏi xong "
chuyện ấy " rồi lại hờ hững với
tôi như một kẻ không quen
biết?